Toàn
văn bài phát biểu của ông Yeb Sano tại COP 19:
"Thưa Ngài Chủ tịch, tôi
vinh dự được phát biểu, thay mặt người dân kiên cường của đất nước Cộng hòa Philipines.
Đầu tiên, người dân Philipines
và đoàn đại biểu của chúng tôi có mặt ở đây, tham dự Hội nghị các bên tham gia
Công ước khung của Liên hợp quốc về Biến đổi khí hậu (COP19) tại Warsaw, xin
gửi lời cảm ơn từ đáy lòng tới sự đồng cảm của các bạn đối với đất nước chúng
tôi trong hoàn cảnh khó khăn của cả nước hiện nay.
Giữa thảm kịch này, đoàn đại
biểu Philipines cảm thấy được an ủi bởi lòng hiếu khách nồng ấm của Ba
Lan, người dân nước các bạn đã luôn mỉm cười chào đón chúng tôi ở bất cứ nơi
đâu. Nhân viên khách sạn, người đi đường, tình nguyện viên và nhân viên ở Sân
vận động Quốc gia đều dành cho chúng tôi những lời chia sẻ ấm áp. Xin cảm ơn Ba
Lan.
Sự chuẩn bị của các bạn cho COP
lần này vô cùng tuyệt vời và chúng tôi thực sự trân trọng nỗ lực to lớn mà các
bạn đã dành cho việc chuẩn bị cho kỳ họp quan trọng này.
Chúng tôi cũng cảm ơn tất cả
các bạn, những người bạn và đồng nghiệp ở trong khán phòng này và từ khắp mọi
miền trên thế giới vì các bạn sát cánh bên chúng tôi trong thời khắc khó khăn
này. Tôi cảm ơn tất cả các quốc gia và chính phủ đã dành tình đoàn kết và sự hỗ
trợ cho Philipines. Tôi cảm ơn những người trẻ có mặt ở đây và hàng tỷ bạn
trẻ trên khắp thế giới đã trước sau như một, ủng hộ đoàn đại biểu của tôi và
dõi theo chúng tôi kiến tạo tương lai của các bạn.
Tôi cảm ơn xã hội dân sự, cả
những người đang làm việc ở cơ sở khi chúng ta đang chạy đua với thời gian ở
những nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất lẫn những người đang ở Warsaw hối thúc
chúng ta về tính cấp bách và khát vọng. Chúng tôi xúc động sâu sắc trước những
hành động đoàn kết đầy nhân văn này. Sự ủng hộ dạt dào ấy chứng tỏ rằng, là con
người, chúng ta đoàn kết; cùng giống loài, chúng ta quan tâm.
Cách đây chưa đầy 11 tháng, ở
Doha, phái đoàn tôi đã kêu gọi thế giới…hãy mở to mắt để nhìn thẳng vào thực tế
khắc nghiệt mà chúng ta đang phải đối mặt… bởi khi đó chúng tôi đang phải đương
đầu với một cơn bão thảm khốc, thảm họa gây thiệt hại nặng nề nhất trong lịch
sửPhilipines.
Bởi vậy, gần một năm sau, chúng
tôi không thể tưởng tưởng nổi một tai họa tàn khốc hơn còn có thể xảy ra. Với
sự xoay chuyển tàn nhẫn của số mệnh, đất nước tôi đang bị thử thách bởi cơn bão
địa ngục tên là Siêu bão Haiyan mà các chuyên gia mô tả là cơn bão mạnh nhất
từng được ghi nhận trong suốt lịch sử loài người. Nó mạnh đến nỗi nếu có cấp 6
thì nó sẽ rơi trọn vào nhóm đó.
Đến thời khắc này, chúng tôi
vẫn không thể chắc chắn về toàn bộ mức độ của sự tàn phá vì thông tin được cập
nhật một cách nhỏ giọt tới khốn khổ bởi điện và viễn thông đã bị cắt đứt, có
thể còn lâu mới được khôi phục. Đánh giá ban đầu cho thấy Haiyan đã để lại
những tổn thất khủng khiếp chưa từng có trong tiền lệ, không thể hình dung nổi
và vô cùng tàn khốc, ảnh hưởng tới 2/3Philipines, khiến khoảng một nửa triệu
người mất nhà, cảnh tượng gợi nhớ tới hậu quả của sóng thần đối với vùng đất
lớn, lầy lội, đầy bùn, ngập mảnh vỡ vụn và xác người chết.
Theo ước tính từ vệ tinh, Cơ
quan Khí tượng và Hải dương quốc gia Hoa Kỳ cũng ước tính rằng Haiyan đã có áp
suất tối thiểu khoảng 860 mbar, còn Trung tâm Cảnh báo bão chung ước tính
Haiyan có thể đã đạt tới sức gió 315 km/h và gió giật 378 km/h, khiến nó trở
thành cơn bão mạnh nhất trong lịch sử hiện đại mà chúng ta từng biết.
Bất chấp những nỗ lực to lớn mà
nước tôi đã chuẩn bị để đối đầu với sự tấn công dữ dội của cơn bão quái vật này
thì bão cũng quá mạnh, và mặc dù Philippines là một quốc gia quen thuộc với bão
thì siêu bão Haiyan không giống với bất cứ thứ gì chúng tôi trải qua trước đây,
hay có lẽ là không giống với điều gì mà bất cứ quốc gia nào từng trải qua.
Hình ảnh sau cơn bão cũng dần
dần từng bước chậm chạp trở nên rõ ràng hơn. Sức tàn phá thật khủng khiếp. Và
như thể điều đó còn chưa đủ, một cơn bão khác đang hình thành trong vùng nước
ấm ở bờ tây Thái Bình Dương. Tôi rùng mình khi nghĩ tới một cơn bão khác sẽ tấn
công chính những nơi mà người dân thậm chí còn chưa thể gượng sức để đứng dậy
nổi.
Với ai vẫn còn phủ nhận thực tế
rằng đó là biến đổi khí hậu, tôi xin thách người đó bước ra khỏi tháp ngà của
mình, rời khỏi chiếc ghế bành êm ấm.
Tôi thách người đó dám đến các
đảo ở Thái Bình Dương, ở Ấn Độ Dương và nhìn mực nước biển đang dâng lên; đến
những vùng đồi núi ở Himalayas và Andes để nhìn các cộng đồng người đang đương
đầu với lũ lụt do băng tan; đến vùng Bắc Cực, nơi các cộng đồng cố bấu víu vào
các đỉnh băng đang bị thu hẹp nhanh chóng; đến các vùng đồng bằng rộng lớn,
vùng sông Hằng, Amazon, sông Nile, nơi sinh kế và sinh mạng con người đang bị
nhấn chìm, tới đồi núi vùng Trung Mỹ, nơi đang phải đối mặt với những cơn bão
hung dữ tương tự; tới những đồng cỏ khô châu Phi, nơi biến đổi khí hậu cũng
đang trở thành vấn đề sống còn khi thực phẩm và nước trở nên khan hiếm. Cũng
xin đừng quên những trận bão lớn ở Vịnh Mexico và Duyên hải miền đông Bắc Mỹ.
Và nếu như thế vẫn chưa đủ,
người đó có lẽ nên đến thăm Philipines luôn bây giờ.
Khoa học đã cho chúng ta thấy
một bức tranh đang trở nên rõ ràng hơn nhiều. Báo cáo của Ban liên chính phủ về
biến đổi khí hậu IPCC về vấn đề này và các sự kiện tàn khốc đã nhấn mạnh những
rủi ro đi liền với thay đổi về cấu trúc và tần suất của các hiện tượng thời
tiết khắc nghiệt. Khoa học cho chúng ta biết rằng thật đơn giản, biến đổi khí
hậu sẽ đồng nghĩa với việc có nhiều những cơn bão nhiệt đới mạnh hơn. Khi Trái
đất ấm lên, và các đại dương cũng vậy. Năng lượng trữ trong các vùng biển ngoài
khơi Philipines sẽ tăng cường độ của các cơn bão và xu hướng bão trở nên
mạnh hơn - điều mà chúng ta thấy bây giờ - sẽ trở thành chuẩn mới.
Điều đó sẽ có tác động sâu sắc
tới nhiều cộng đồng của chúng ta, nhất là những người phải vật lộn với thách
thức kép từ khủng hoảng phát triển và khủng hoảng biến đổi khí hậu. Các cơn bão
như Yolanda (Haiyan) và tác động của nó là lời cảnh tỉnh cho cộng đồng quốc tế
rằng chúng ta không thể trì hoãn hành động về khí hậu. Warsaw phải mang đến
tham vọng mạnh mẽ và cần phải tập hợp ý chí chính trị để giải quyết biến đổi
khí hậu.
Tại Doha, chúng ta đã hỏi: “Nếu
không phải chúng ta thì là ai? Nếu không phải bây giờ thì là bao giờ? Nếu không
phải ở đây thì ở đâu?” (mượn lời lãnh đạo sinh viên Philipines Ditto
Sarmiento trong thời thiết quân luật) – [Ditto Sarmiento, 1950-1977, chống lại
chế độ thiết quân luật của cố Tổng thống Ferdinand Marcos, bị bỏ tù và chết
trong đó – PV]. Những lời ấy có thể đã từng bị bỏ ngoài tai. Nhưng ở đây, tại
Warsaw, chúng ta có lẽ cũng rất cần đặt ra những câu hỏi thẳng thắn ấy. “Nếu
không phải chúng ta thì là ai? Nếu không phải bây giờ thì là bao giờ? Nếu không
phải ở Warsaw thì ở đâu?”
Những gì đất nước tôi đang trải
qua, kết quả của hiện tượng thời tiết khắc nghiệt, thật điên rồ. Khủng hoảng
khí hậu là sự điên rồ.
Chúng ta có thể chấm dứt sự
điên rồ ấy. Ngay tại đây, ở Warsaw.
Đây là Hội nghị các bên lần thứ
19 nhưng chúng ta có lẽ không nên đếm nữa, bởi vì đất nước tôi không chấp nhận
việc chúng ta cần đến COP30 hay COP40 mới giải quyết biến đổi khí hậu. Và bởi
vì mặc dù đã có những thành tựu đáng kể từ khi ra đời Công ước khung của LHQ về
Biến đổi khí hậu, nhưng 20 năm nay chúng ta vẫn không thực hiện được mục tiêu
cao nhất của Công ước.
Bây giờ chúng ta đang ở trong
tình thế phải tự vấn bản thân: liệu chúng có thể đạt được mục tiêu đặt ra ở
Điều 2, tức là ngăn chặn được sự can thiệp nguy hiểm của con người đối với hệ
thống khí hậu, hay không? Khi không hoàn thành được mục tiêu của Công ước,
chúng ta có lẽ đã phê chuẩn cho sự diệt vong của những nước dễ bị tổn thương.
Và nếu chúng ta không hoàn
thành được mục tiêu của Công ước, chúng ta phải đối diện với vấn đề mất mát và
thiệt hại. Mất mát và thiệt hại từ biến đổi khí hậu là vấn đề thực tiễn hiện
nay trên toàn thế giới. Các mục tiêu giảm phát thải của các nước phát triển
đang thấp ở mức nguy hiểm và phải được nâng lên ngay lập tức, nhưng cho dù họ
tuân thủ yêu cầu giảm 40 - 50% xuống dưới mức năm 1990, chúng ta vẫn còn đó vấn
đề biến đổi khí hậu và vẫn sẽ cần phải giải quyết sự mất mát và thiệt hại.
Chúng ta đang ở thời điểm quan
trọng và vấn đề là, kể cả mức giảm thiểu phát thải tham vọng nhất ở các nước
phát triển – những nước lẽ ra phải dẫn đầu cuộc chiến biến đổi khí hậu hai thập
niên qua – vẫn sẽ không đủ để đẩy lùi cuộc khủng hoảng.
Bây giờ đã là quá muộn, quá
muộn khi nói tới việc thế giới có thể trông chờ Điều 1 để giải quyết khủng
hoảng khí hậu. Chúng ta đã bước vào giai đoạn mới đòi hỏi sự đoàn kết toàn cầu
nhằm chiến đấu với biến đổi khí hậu và bảo đảm rằng việc theo đuổi sự phát
triển con người bền vững được xếp hàng đầu trong các nỗ lực của cộng đồng quốc
tế. Đó là lý do tại sao các phương thức thực thi điều này ở các nước đang phát
triển trở nên quan trọng hơn nhiều.
Chính Maurice Strong - Tổng thư
ký của Hội nghị LHQ về Môi trường và Phát triển, Hội nghị thượng đỉnh Trái Đất
tại Rio de Janeiro 1992 – đã nói rằng “Lịch sử nhắc chúng ta nhớ rằng điều
không thể diễn ra hôm nay có thể sẽ trở thành điều tất yếu vào ngày mai”.
Chúng ta không thể ngồi và nhìn
một cách vô vọng vào sự bế tắc về khí hậu quốc tế này. Giờ là lúc hành động.
Chúng ta cần có lộ trình khẩn cấp về khí hậu.
Tôi phát biểu thay cho đoàn đại
biểu của tôi. Nhưng hơn cả vậy, tôi nói thay cho vô số những người không còn có
thể tự nói cho chính họ vì đã mất mạng trong cơn bão. Tôi cũng nói cho những ai
mất cha mẹ bởi thảm kịch này. Tôi nói cho những người đang chạy đua với thời
gian để cứu người sống sót và để giảm nhẹ nỗi đau cho những người bị ảnh hưởng
bởi thảm họa.
Chúng ta có thể hành động quyết
liệt bây giờ để đảm bảo rằng có thể ngăn chặn được một tương lai, khi mà siêu
bão trở thành chuyện thường. Bởi vì với tư cách là một quốc gia, chúng tôi
không chấp nhận một tương lai, khi mà siêu bão kiểu Haiyan trở thành thực tiễn
cuộc sống. Chúng tôi không chấp nhận việc chạy khỏi bão tố, sơ tán gia đình,
chịu đựng sự tàn phá và đau khổ, đếm người chết trở thành đời thường. Đơn giản
là chúng tôi không chấp nhận.
Chúng ta phải thôi gọi những sự
kiện như vậy là tai họa tự nhiên. Chẳng tự nhiên chút nào khi người dân phải
tiếp tục vật lộn để xóa nghèo và phát triển để rồi bị quật ngã bởi sự tấn công
dữ dội của một cơn bão mà giờ đây được coi là cơn bão mạnh nhất từng ập vào đất
liền. Không tự nhiên chút nào khi khoa học đã cho chúng ta biết sự ấm lên toàn
cầu sẽ gây ra nhiều cơn bão mạnh hơn. Không tự nhiên chút nào khi loài người đã
thay đổi khí hậu một cách sâu sắc.
Tai họa chẳng bao giờ là tự
nhiên. Chúng là sự kết hợp của các yếu tố chứ không chỉ đơn thuần mang tính tự
nhiên. Chúng là sự tích tụ của việc liên tiếp vượt qua các ngưỡng kinh tế, xã
hội và môi trường. Hầu hết các tai họa đều là kết quả của bất bình đẳng và
những người nghèo nhất thế giới phải chịu rủi ro nhiều nhất vì họ dễ bị tổn
thương và vì qua nhiều thập niên phát triển không bình thường mà tôi phải nhấn
mạnh rằng nó có liên quan tới kiểu theo đuổi tăng trưởng kinh tế đang thống trị
thế giới; đây cũng là kiểu theo đuổi cái gọi là tăng trưởng kinh tế và tiêu
dùng không bền vững đã làm biến đổi hệ thống khí hậu.
Bây giờ, nếu các vị cho phép,
tôi xin nói ở khía cạnh cá nhân hơn.
Siêu bão Haiyan đã đổ vào quê
hương tôi và sức tàn phá của nó đã gây choáng váng. Tôi không có từ nào để nói
về những hình ảnh mà chúng ta nhìn thấy trên các bản tin. Tôi không có từ nào
để mô tả cảm giác của mình về những mất mát và thiệt hại mà chúng tôi chịu từ
biến cố lớn này.
 |
Nước mắt của ông Yeb Sano đã rơi trong cuộc họp. |
Đến giờ này, tôi đau khổ khi
chờ tin về tính mệnh của người thân tôi. Điều tiếp cho tôi thêm sức mạnh và sự
an ủi là khi em trai tôi liên lạc được với chúng tôi để báo là cậu đã sống sót
sau đợt tấn công dữ dội. Hai ngày qua, cậu đã thu thi thể người bằng đôi bàn
tay của mình. Cậu ấy đói và kiệt sức vì thực phẩm chưa thể đến được với những
nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất.
Chúng tôi kêu gọi COP hãy theo
đuổi việc này cho đến khi có kết quả ý nghĩa nhất. Cho đến khi đạt được những
cam kết vững chắc nhằm đảm bảo việc huy động các nguồn lực cho Quỹ Khí hậu
Xanh. Cho đến khi hoàn thành lời hứa thành lập một cơ chế về tổn thất và thiệt
hại; cho đến khi đảm bảo có tài chính cho việc áp dụng cơ chế đó; cho đến khi
có các lộ trình cụ thể nhằm đạt được con số 100 tỷ đô la đã cam kết từ trước;
cho đến khi chúng ta nhìn thấy tham vọng thực sự với việc bình ổn khí nhà kính.
Chúng ta phải chi tiêu tiền vào đúng nơi đúng chỗ.
Trong khuôn khổ Công ước khung
LHQ về BĐKH, quá trình này được gọi bằng nhiều tên. Nó được gọi là một trò hề.
Nó được gọi là cuộc tụ họp phát ra lắm khí các-bon của những kẻ nhiều tham vọng
nhưng vô dụng. Nó được gọi bằng nhiều cái tên. Nhưng nó cũng có tên Dự án cứu
hành tinh. Nó được gọi là “cứu ngày mai ngay hôm nay”. Chúng ta có thể sửa lại
điều này. Chúng ta có thể chấm dứt sự điên rồ này. Ngay bây giờ. Ngay ở đây, ở
giữa sân chơi này.
Tôi kêu gọi các bạn hãy dẫn dắt
chúng tôi. Và để Ba Lan mãi được biết đến là nơi chúng ta thật sự quan tâm tới
việc chấm dứt sự điên rồ ấy. Liệu nhân loại có tận dụng được cơ hội này? Tôi
vẫn tin chúng ta có thể."
* * * * * *