có lúc ta ví ta ngọn cỏ
rạp mình trong bão táp phong ba
nghe đất vang sâu xa nguồn cội
nghe mạch đời bất tận giữa cơn mê...
có lúc ta ví ta ngọn cỏ
kiêu hãnh vươn núi cũng như không
nghe đất vang sâu xa nguồn cội
nghe mạch đời bất tận giữa cơn mê...
có lúc ta ví ta ngọn cỏ
kiêu hãnh vươn núi cũng như không
giữa mây trời cất tiếng hoan ca
phong sương sá bão giông cũng mặc...
phong sương sá bão giông cũng mặc...
cùng thời gian cỏ với ta đi mãinặng nhẹ hành trang tỉnh tỉnh mê mê...
cũng đến lúc mê mê tỉnh tỉnhbiết rằng tachẳng phải cỏcỏ chẳng phải ta...
cũng có lúc tỉnh mê mê tỉnhbiết rằng tahạt giống của trờigieo từ thưở ... vô chung vô thủy...
Nhật Trang
03.10.2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét